Tôi choàng tỉnh, nước mắt vẫn còn trĩu bờ mi. Người run bắn, trống ngực đập dồn. Sau ngày ra đi anh ấy vẫn thường đến bên tôi trong giấc mơ, cùng tôi trò chuyện, cùng tôi đắm say trong nỗi khát khao con gái. Đêm nay anh trở về trong ảo ảnh chập chờn, giữa giấc ngủ bất an của tôi. Phải chăng đó là dự cảm về sự ra đi vĩnh viễn của anh ở một góc trời bé nhỏ nào mà tôi không sao đoán định được?
Vậy mà hôm cuối cùng trước lúc anh ra đi, tôi lại không dự cảm nổi một điều gì. Mọi ngóc ngách dẫn đến trái tim nhạy cảm của tôi dường như bị bịt kín.
Suốt ngày chúng tôi lang thang trong cánh rừng nhỏ ven ô, dạo quanh lối mòn len lỏi giữa đám bạch dương đang trút lá. Không hiểu sao năm nay mùa thu không muốn ở lại lâu với trái đất. Mùi hoa tử đinh hương muộn vẫn còn vương vấn trong gió. Cả ngày không có một giọt nắng. Đường nét và khối hình của vạn vật nhoà nhoà trong lớp sương lãng đãng.
Chúng tôi dừng bên lối mòn phía sau quả đối phủ kín lớp lá phong đỏ thẫm màu máu. Xa xa, trên lớp cỏ bắt đầu héo úa, có vài nấm mồ dường như không được ai chăm sóc xô sệch, phía trên có những cây thánh giá bắng gỗ nghiêng ngả, đen mòn thời gian. Anh đăm đắm nhìn nấm mồ rồi lặng lẽ nắm tay tôi kéo đi. Bất chợt anh bế thốc tôi lên, hai tay tôi choàng lấy cổ anh xiết chặt. Sau đó anh đặt tôi nằm trên thảm lá phong và lặng lẽ nằm xuống bên cạnh. Anh nằm im, mắt nhằm nghiền như đang ngủ. Tôi ngồi dậy bốc từng nắm lá vàng phủ lên người anh. Cả người anh chìm lấp trong màu vàng thẫm. Anh nói khẽ như sợ chiếc lá che mặt rớt xuống: "Giá mà cứ được nằm mãi như thế này để không bao giờ phải ngồi dậy nữa?". Tiếng nói trầm trầm của anh như từ dưới đất vọng lên. Tôi bỗng thấy rờn rợn. Không gian tĩnh mịch đang nuốt chửng chúng tôi. Tôi kéo anh ngồi dậy, lôi đi về phía con đường, nơi từ đó vọng ra tiếng ầm ì của những chiếc ô tô đang phóng qua.
Chúng tôi quen nhau năm tháng nay sau buổi gặp gỡ tình cờ ngoài công viên. Tôi chú ý đến anh ngay sau cái nhìn đầu tiên. Người đàn ông châu Âu gầy gò, không đẹp nhưng cuốn hút. Người đàn ông có gương mặt chiều cuối thu ngả sang đông, một gương mặt đau thương, u buồn. Anh là người đàn ông của ba mươi giờ dạo chơi trong công viên chiều se lạnh.

Anh đến, ngồi xuống chiếc ghế mà tôi chọn và ngồi qua ba mươi giờ phủ trắng phân chim bồ câu có từng mảng sơn trắng đã tróc và lộ ra những thanh gỗ cũ mòn. Anh ngồi đọc sách. Tôi quay sang nhìn anh. Một gương mặt đau thương. Ý nghĩ ấy xói thẳng vào óc tôi (tựa như khi bạn vừa trong ngôi nhà kín bưng bước ra đường, bị những tia nắng mới đầu hạ rọi thẳng vào mắt khiến bạn thấy tê nhức). Tôi cảm tưởng không phải anh đang đọc sách mà đang tìm một cái gì phía sau trang giấy. Một cái gì đó rất xa xôi…Và cùng với nó tâm hồn anh trút bỏ lại tất cả, cả công viên, cả buổi dạo chơi, cả thế giới quanh anh.
Hôm sau tôi lại đến. Mọi việc lặp lại giống như hôm qua. Tôi ngồi bên này, gương mặt đau thương ngồi bên kia, đôi mắt đăm đắm nhìn quyển sách, tâm hồn cất cánh về nơi xa...
Vài ngày sau chúng tôi làm quen nhau, trong một ngày tháng năm hoe nắng. "Tình yêu công viên" - Tôi thường đùa với anh như vậy, bởi vì chúng tôi chỉ gặp gỡ và hò hẹn nhau ngoài công viên. Đôi khi tôi có linh cảm rằng anh sợ phải đối diện với tôi trong một không gian chật hẹp, khép kín? Anh sợ phải dừng nghỉ ở một nơi trú thân nào chăng? Vì sao vậy? Tôi không sao hiểu nổi…Nhiều khi đang ôm chặt tôi trong vòng tay, bỗng anh sợ hãi rời tôi ra, đôi mắt hoảng hốt tránh cái nhìn khao khát chờ đợi, giận hờn và dò hỏi của tôi. Chỉ ít phút sau anh lại dịu dàng khôn xiết. Với tôi anh vẫn chỉ là gương mặt đau thương vừa xa lạ, vừa gần gũi, vô cùng khó hiểu, vô cùng quyến rũ, vời vợi xa...
Chiều buông. Cảnh vật chìm xuống đáy không gian trong suốt, giá lạnh. Anh kéo cao cổ áo khoác lên cho tôi, nói:
-Bây giờ về chỗ em nhé. Đêm nay chúng mình xem một bộ phim mà anh rất thích.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh bởi lời đề nghị chưa từng có thốt ra từ miệng anh. Tôi thấy đôi môi anh run run xúc động. Anh bối rối quay mặt đi.
-Em bằng lòng chứ?
-Em rất vui… -Tôi xấu hổ dúi đầu vào ngực anh.
Giờ đây rất nhiều lần trong mơ, tôi vẫn sống lại nỗi xốn xang ấy. Tôi gọi anh: "Lại đây với em". Anh cười, nói vẻ trịnh trọng: "Thưa madam, rất vui lòng". Và khi tỉnh dậy, hơi thở dồn dập của tôi trở nên nghẹn ngào, trái tim thắt lại vì đau buồn. Trong lòng đêm còn lại mãi khắc khoải một niềm vui từ lâu đã bị anh lấy mang đi. Tôi lần tìm trong bóng tối u buồn chiếc ghế bành nơi anh ngồi mơ màng ngủ khi chờ tôi chuẩn bị bữa cơm tối. Giờ đây nó như một nấm mồ đen u tịch.
Bữa tối hôm ấy chúng tôi uống sâm banh, quà bạn bè tặng nhân ngày sinh vẫn còn. Tôi nâng ly lên định chạm cốc, nhưng anh ra hiệu đừng làm thế. Anh áp ly vào thái dương, nói khẽ: "Mong tốt đẹp sẽ đến với em". Anh kể cho tôi nghe về món ăn của người Hungary mà mẹ anh nấu rất tuyệt. Dù anh cố gắng vui vẻ nhưng tôi vẫn có cảm giác anh đang mang một bầu trĩu nặng chỉ thuộc riêng mình anh.
Rồi bật video xem phim "Hồn ma". Câu chuyện thật giản dị. Có đôi trai gái yêu nhau, chàng trai bị người bạn thân lập mưu giết chết để cướp tiền và cướp cả tình yêu. Hồn chàng trai lưu lại nơi trần thế để bảo vệ người yêu và trả thù kẻ giết mình. Tới khi cô gái cảm nhận được linh hồn của người yêu bao bọc bên mình thì là lúc chàng trai phải trở về thiên đàng. "Chúng mình sẽ gặp lại!" - Lời từ biệt của đôi tình nhân trước khi chia hai ngả âm dương cách biệt.
Tôi không biết mình khóc từ lúc nào, bởi bộ phim hay niềm xúc động dễ dãi sau những ly sâm banh không quen dùng.
Giữa ký ức và tôi, vẫn còn nguyên vẹn buổi dạo chơi công viên chiều hôm ấy, bữa cơm giản dị hôm ấy. Hồn ma ngày ấy nhập vào tôi để tôi tin rằng người ta khi yêu nhau thì không bao giờ chia lìa dù là hai ngả âm dương. Và những bài ca Hungary xa lạ đêm ấy chỉ nghe một lần trong phút giây chếnh choáng cũng làm nhớ mãi...Tôi không bao giờ quên hình ảnh cuối cùng đập vào mắt tôi lần cuối trước khi thiếp đi, anh ngồi bên tôi, đàn ghi ta và hát...
Sáng hôm sau tỉnh dậy không thấy anh đâu. Phía bên trái giường nơi tôi đang nằm vẫn còn vết lõm sâu, vương vấn mùi tóc đàn ông là lạ, tha thiết. Và trong chăn còn ấm hơi người. Tôi úp mặt vào chiếc gối của anh, trong cảm giác đê mê chưa từng biết. Tôi khoan khoái nằm dài chờ đợi, và hồi tưởng tất cả chuyện đã qua.
*
Giữa ký ức và tôi không hề có bức thư của anh mà mãi chiều hôm sau tôi mới tìm thấy trong quyển sách để trên bàn. Nó là tiếng vọng của ký ức ngân lên và chẳng bao giờ tắt. Nó là vực thẳm hút bên bờ tâm tưởng mà mỗi lần ngó xuống bất chợt tôi vụt quay lại theo bản năng. Đôi khi tôi thử kéo mình vào vùng tăm tối nhất của ký ức, nhưng khả năng tự lừa dối mình vẫn mạnh hơn tất thảy, chợt bừng tỉnh giữa cuộc đời đang chiêm bao. Mỗi khi nhớ lại bức thư (bức thư mà tôi chỉ đọc đúng một lần trong trạng thái hôn mê) thì nhận thức của tôi lại tắt ngóm, trì độn. Tất cả nhạt nhoà, dần dần tôi bị chôn vùi trong ánh sáng mờ nhạt của công viên chiều thu, quay cuồng bởi cái ghì xiết nồng nàn của anh mà giờ đây da thịt của tôi vẫn cảm nhận rõ rệt trong ngày tiền định đang đến...“Những ngày này anh muốn được sống trong mái nhà tuổi thơ. Và mẹ sẽ là người ở bên anh trong những giây phút cuối cùng. Hãy bình tĩnh nghe anh kể câu chuyện duy nhất trong đời anh. Còn trước đó chẳng có gì đáng nói…".
Trong vùng ký ức của tôi, những hình ảnh theo câu chuyện kể của anh chưa một lần nào hiện lên rõ nét. Trên đường phố, trong các tờ hoạ báo, thường thấp thoáng bóng ma một cô gái Pháp xinh đẹp, người anh làm quen trên bãi biển Habana chói chang và cùng anh qua một đêm ân ái ngắn ngủi. Và, vẫn trong vùng tăm tối đó, câu nói của cô gái cùng với tiếng cười ma quái biến thành những tiếng vọng đứt quãng rời rã: "Hôm nay em sẽ uống cùng anh, người đàn ông thứ một trăm đã cùng em chia sẻ nỗi oán giận của Chúa trút xuống con người...Anh sợ à? Hay ân hận? Rõ là nỗi ân hận rởm đời.”
"Cho đến giờ phút này, -anh viết tiếp- anh không hề căm thù cô ta. Chính nhờ cô ta mà tình yêu trong anh được đánh thức. Một cái gì đó rõ ràng đang sống, đang cử động. Trước đây anh đến với những người đàn bà thật rõ ràng, đơn giản, đôi khi suồng sã. Đã có nhiều đêm nhớp nhúa trong cái vũ khúc buông thả, quái dị chỉ có ở thế kỷ chúng ta. Cô ta nói đúng. Chúa đã trừng phạt con người vì họ dám đem tình yêu ra để bỡn cợt, cái quý giá nhất mà Chúa ban cho con người. Khi gặp em, con người anh trước đó đã lột xác. Anh yêu em, đơn giản là anh yêu một điều tốt đẹp nhất mà anh muốn làm được trong cuộc đời này. Tình yêu sẽ là cứu cánh của nhân loại, em hãy tin như vậy. Và chỉ có nó mới giúp con người nhìn nhau thân ái mà thôi. Nhiều lúc anh phải phũ phàng quay mặt đi trong nỗi chờ đợi khao khát của em, chối bỏ cơ thể trẻ trung nồng nàn của em. Bởi anh yêu em. Tình yêu duy nhất trong đời anh. Anh xa em một khoảng thời gian ngắn để rồi mãi mãi bên em. "Chúng ta sẽ gặp lại", em còn nhớ câu nói ấy chứ? Con người sinh ra chỉ có hai bàn tay trắng, khi qua đời có mang theo được gì đâu ngoài tình yêu của họ?". Chúng ta sẽ gặp nhau - giờ đây anh muốn nói với em điều đó. Anh sẽ chờ em ở bên kia cuộc đời..."
Hoá ra từ lâu anh trở lên xa lạ với cuộc đời, với mọi người, xa lạ một cách không ai nhận thấy. Tình yêu trở thành tín niệm thiêng liêng giữ anh sống bình thản tháng ngày còn lại, khi cuộc đời xung quanh đang rời bỏ anh. Anh chống lại bản thân mình để không bị cùng trói vào mong muốn được trả thù người đời của cô gái Pháp kia. Chính tôi được anh trao những tháng ngày còn lại của cuộc đời cũng không nhận ra khoảng cách xa lạ ấy.
Tôi không thể nào tha thứ được cho anh, bởi anh đã đẩy tôi ra khoảng trống mà anh phải đơn độc vùng vẫy. Anh không muốn cho tôi nhìn thấy nhân dạng anh lúc này thì tôi càng hình dung rõ gương mặt đau thương của anh.
Tôi không thể nào tha thứ cho anh vì hằng đêm anh vẫn về trong giấc mơ của tôi đẹp như một thiên thần. Tôi đang bay trong không gian mịt mùng, bỗng một hòn đảo ánh sáng chói loà hiện ra lơ lửng trong không trung. Tôi bay lượn lại gần nhưng không sao lọt được vào vùng sáng huyền ảo ấy. Anh mặc bộ complê đen đứng bên tôi trong bộ váy trắng mà anh mua tặng tôi dạo nào. Mẹ tôi mặc bộ bà ba đứng bên gốc bưởi, mái tóc thả mái xuống che vầng trán, kiểu tóc tân thời cuả cô gái Hà Nội những năm bốn mươi. Anh và tôi lẫm chẫm tuổi lên ba, còn mẹ vẫn đang tuổi hoa niên, trẻ trung xinh đẹp, gương mặt ngời hạnh phúc. Tôi buồn bã bay lượn xung quanh, ngắm nhìn gương mặt mẹ, anh và chính tôi khi còn là một con nhóc...Linh ảnh và nỗi buồn của giấc mơ ấy còn ám ảnh tôi đến bây giờ...Và, tôi tin rằng trong tiền kiếp, tôi và anh đã từng có quan hệ máu thịt với nhau. Tôi bơi ngược lại dòng sông quá khứ để thấy lại những gì đã qua..
Tôi không bao giờ tha thứ cho anh, bởi anh không cho tôi ở bên vào giây phút cô gái Pháp vờn bên anh bằng tấm thân uốn lượn như rắn, với câu nói lặnh lẽo ơ hờ: "Chính thằng cha ấy mời tôi về phòng riêng của hắn ở khách sạn gần bờ biển và hắn chiếm đoạt tôi. Nói đúng hơn là chúng tôi chiếm đoạt nhau. Mà điều đó có gì quan trọng đâu? Từ lâu rồi con người vẫn quen đối xử như vậy, thản nhiên, trắng trợn. Sáng hôm sau hắn bắt tôi chở hắn về bằng ô tô của tôi. Chiếc ô tô dừng lại dưới chân một ngọn đồi, hắn chỉ lên ngôi nhà trắng lơ lửng trên mé sườn. "Nhà tôi đấy" - Hắn nói, cười sằng sặc và bỏ đi, còn tôi ngồi chết gục trên tay lái. "Anh có biết nơi đó là đâu không? Bệnh viện dành cho bệnh nhân bị AIDS! Tại sao tôi lại không có quyền bắt buộc mọi người cùng phải gánh chịu nỗi đau đớn như tôi đã phải chịu đựng? Tại sao họ có quyền sống mà tôi lại chết, một cái chết khủng khiếp, chậm chạp, bỡn cợt? Tại sao, tại sao?". Và anh trở thành nạn nhân thứ một trăm trong cuộc trả thù của cô ta.
Tôi có thể nào tha thứ cho anh, khi mà chính tôi, sau ngày anh bỏ đi từng chìm đắm và cám cảnh cô đơn đến vậy như anh từng chịu đựng. Không nơi nương tựa. Không người thân thích. Không chỗ cậy trông. Đặc biệt là người phó thác. Phó thác cả cái xấu lẫn cái tốt của mình. Ngả lòng mình vào để nghỉ ngơi, được an ủi, được vuốt ve làm dịu bớt nỗi đau để rồi hôm sau lại sống, lại chấp nhận mọi gian nan…Anh chuẩn bị tất cả để ra đi. Thậm chí anh không chạm cốc cùng tôi trong giây phút ly biệt chiều thu ấy như người đời vẫn thường làm. Anh chỉ chạm cốc cùng tôi trong ý nghĩ với lời chúc tốt đẹp nhất dành cho tôi. Từ giây phút đó anh chấp nhận tôi và anh ở hai cõi âm dương cách biệt. Vậy mà tôi đã không hiểu ra...
Dù thế nào tôi cũng không thể tha thứ cho anh, người cho tôi cuộc sống thứ hai, mặc dù trong khoảnh khắc yêu đương nồng nàn có thể giết chết cuộc đời thứ nhất của tôi với lương tâm rũ bỏ chẳng bị ai kết án. Anh để lại cho tôi tất cả. Cả cuộc đời buồn bã không anh. Cả những ý nghĩ tốt đẹp nhất về tình yêu mà chợt anh nhận ra. Từ cuộc đời, anh đập cánh rời bỏ khỏi tôi, rời bỏ chính hố sâu tù đọng trong anh để bay lên nhẹ tênh. Anh như ánh sao chổi từ ngàn năm trước mà may mắn lắm mới thấy được một lần trong kiếp người, thổi sáng vào đời tôi rồi vút vào bao la vũ trụ.
Tôi chỉ tha thứ cho anh một điều. Bởi lẽ dù thế nào chúng tôi sẽ còn gặp nhau như trong tiền kiếp. Ở nơi ấy anh vẫn chờ tôi, với lời hẹn ước chiều xưa...
(Tác giả viết tác phẩm này khi đang học tại Trường Viết văn Gorki - Matxcơva)